Thần Dực Thị Giả cười thỏa mãn, trường thương trong tay giơ lên, nhắm ngay Ngô Vọng nằm dưới đất chuẩn bị đâm xuống.
Nhưng ngay lúc đó có tiếng bước chân nhỏ vụn truyền tới, tiếng bước chân này rất quái lạ, có tiếng vòi bạch tuộc bò trên mặt đất, lại có tiếng càng tôm hùm cọ quẹt mặt đất.
Nghe thấy âm thanh này, Thần Dực Thị Giả thu hồi trường thương, quay đầu nhìn về phía tiếng bước chân truyền tới, Thần Dực Thị Giả cảm nhận được đe dọa, tên mới tới này cũng có thực lực Tai Nạn chân tự!
Mà lúc này những người khác ở nơi này, sau khi Thần Dực Thị Giả dời lực chú ý đi thì bọn họ mới chú ý tới quái vật mới tới này.
Sinh vật có hình thù quái dị chậm rãi đi tới giữa chiến trường này chính là Kẻ Dịch Mộng.
Sarupol lộ ra vẻ vui mừng, chỉ cần Kẻ Dịch Mộng xuất hiện thì không cần phải tặng Ngô Vọng cho kẻ gọi là Thần Dực Thị Giả kia nữa.
Nhóm Ẩn Thứ thì dâng lên dự cảm không tốt, quái vật thuộc về thế lực đối địch đã tới hai tên chân tự, mà cường giả chân tự ở bên mình lại chậm chạm chưa thấy đâu.
Tất cả phát triển quá nhanh, hiện giờ thời gian còn chưa tới nửa đêm, tính từ lúc chuyện xảy ra đến giờ chỉ mới qua vài tiếng đồng hồ mà thôi.
Mà một tiếng trước mới có cường giả chân tự chạy tới nơi này, đợi đến khi hắn tới thì thành phố Hóa Sơn không biết đã bị tàn phá thành bộ dáng gì rồi.
Một khi hai con quái vật mới xuất hiện làm khó dễ, nhóm Ẩn Thứ đừng nói tới chuyện ngăn cản không để chúng làm hại dân chúng bình thường, căn bản là chính bản thân mình cũng khó bảo toàn.
Kẻ Dịch Mộng ngẩng đầu nhìn về phía Thần Dực Thị Giả, từ miệng hộc ra ngôn ngữ không rõ ý nghĩa, Thần Dực Thị Giả nghe xong thì lập tức nổi giận, bầu không khí nháy mắt trở nên khẩn trương.
Mục tiêu của hai con quái vật đều là Ngô Vọng, một con như có thù hận rất sâu, một con khác thì giống như muốn mang đi, đương nhiên sẽ xảy ra chút xung đột.
Thủy Triều Kim Loại thấy thế thì ánh mắt sáng lên, nắm tay siết chặt khẽ vung vung, nhỏ giọng nói: "Đánh đi, đánh nhau đi!"
Kẻ Dịch Mộng quay đầu lại trừng mắt lườm Thủy Triều Kim Loại, làm Thủy Triều Kim Loại lộ ra vẻ mặt tức giận ngậm miệng lại.
Vị trí của bọn họ lúc này giống như một giao lộ chữ Y, nhóm hai người Ẩn Thứ và Thủy Triều Kim Loại đứng chung một chỗ, Kẻ Dịch Mộng và nhóm quái vật hải tộc đứng chung một chỗ, mà Thần Dực Thị Giả thì đơn độc đứng một chỗ.
Tuy hiện giờ là thế chân vạc nhưng khí thế hoàn toàn khác biệt, dáng vẻ của Thần Dực Thị Giả kiêu căng ngập trời, Kẻ Dịch Mộng vững vàng như kẻ từng trải, mà nhóm hai người Ẩn Thứ thì hãi hùng khiếp vía.
...
Sau khi Thần Dực Thị Giả bay đi, nhóm siêu thợ săn ở nơi này quay mặt nhìn nhau, một quái vật cảnh giới chân tự được triệu hồi tới hiện thực không thể nghi ngờ chính là tình huống ác liệt nhất.
Nhưng hiện giờ bọn họ đang ở một nơi khác của thành phố, căn bản không có cách nào đúng lúc chạy tới, huống chi với thực lực của bọn họ, cho dù chạy tới thì cũng chỉ là chịu chết mà thôi.
Mà Ôn Văn do dự một hồi thì trực tiếp đuổi theo hướng Thần Dực Thị Giả, anh là siêu thợ săn duy nhất không bị thương, đi tới hỗ trợ cũng là chuyện nên làm.
Có điều sau khi thoát khỏi tầm mắt của nhóm siêu thợ săn thì lập tức dịch chuyển tới dấu mốc không gian đã bố trí sẵn ở trung tâm thành phố, ngược lại còn tới trước cả Ngô Vọng và Thần Dực Thị Giả, đã sớm ẩn núp ở gần đó.
Khi nhìn thấy ba bên giằng co, trong lòng Ôn Văn cũng không khỏi có chút lo lắng, bởi vì tình hình hiện giờ đã nguy cơ tới cực điểm rồi.
Trừ phi hai con quái vật này có vấn đề đầu óc nên mới đồng thời khống chế phạm vi chiến đấu, bằng không thành phố Hóa Sơn này chắc chắn sẽ diễn ra tình huống sinh linh đồ thán, mà mong chờ cứu viện của hiệp hội tới ngay lập tức lại càng không thực tế hơn.
Có điều Ôn Văn suy đoán hai con quái vật chân tự này sẽ đánh nhau, tuy mục tiêu của chúng đều là Ngô Vọng nhưng hiển nhiên bên Kẻ Dịch Mộng lại càng kiên quyết hơn một chút.
Quái điểu kia căn bản sẽ không vì giết kẻ đã triệu hồi mình tới đây mà chiến đấu với quái vật có thực lực chân tự giống như mình.
Vì thế cuối cùng xác xuất Ngô Vọng rơi vào trong tay Kẻ Dịch Mộng là rất lớn, đến khi đó hai con quái vật tạm thời đạt thành nhất trí rất có thể sẽ tiến hành tàn sát nhóm thợ săn và dân chúng bình thường trong thành phố.
Đây là tình huống mà Ôn Văn có thể đoán được, cũng là tình huống phát triển ác liệt nhất.
Cho dù Ôn Văn mê muội lương tâm không để ý tới chuyện gì, mặc kệ người dân thành phố Hóa Sơn này hi sinh vô ích, đợi đến khi Ngô Vọng bị đưa tới thành phố nước Oye, Ensuk nhất định có thể nhận ra người này thật ra không phải mục tiêu mà mình muốn tìm kiếm.
Ensuk chỉ cần hình dung diện mạo của Ôn Văn với Ngô Vọng thì sẽ dễ dàng đặt mục tiêu lên người Ôn Văn, dù sao thì mặc dù khi đó Ôn Văn đã dùng tên giả nhưng hình dạng thì vẫn là chính mình.
Bởi vậy Ôn Văn phải giết chết Ngô Vọng hoặc là bắt lấy hắn, bằng không kết cục của Ngô Vọng bây giờ cũng chính là kết cục của Ôn Văn sau này.
Thế nhưng với thực lực của Ôn Văn, phải làm thế nào mới có thể xoay chuyển tình huống này đây?
Đòn tấn công mạnh nhất mà Ôn Văn có thể tung ra chính là cách không tiến hành tấn công cấp Tai Biến, không nói tới chuyện có sự chậm trễ nhất định, hơn chín mươi phần trăm sức mạnh còn bị lãng phí trong quá trình truyền tải, thậm chí là không linh hoạt.
Căn bản không có cách nào thật sự giết chết quái vật chân tự, thậm chí cũng không thể dọa chúng rút lui!
Vì thế, nếu muốn bọn chúng rút lui thì phải có một con đường khác...
Suy nghĩ mấy chục giây, Ôn Văn nảy ra một ý tưởng táo bạo, anh muốn ở ngay trước mặt bao người, nghênh ngang túm Ngô Vọng vào trạm thu nhận!
Sau khi đã hạ quyết tâm, Ôn Văn lập tức trở về trạm thu nhận lấy mười con rối chuột rồi quay trở ra, bắt đầu tiến hành bố trí...
Hai tên Thần Dực Thị Giả và Kẻ Dịch Mộng dùng ngôn ngữ không ai hiểu bắt đầu giao lưu, ngoại trừ bọn chúng thì số quái vật còn lại cũng chỉ có thể nghe hiểu một ít.
Tuy là mùi thuốc súng trong lời nói ngày càng nồng đậm hơn, nhưng rõ ràng hai bọn chúng không có suy nghĩ muốn tử chiến với đối phương.
Cuối cùng giống như Ôn Văn suy đoán, Kẻ Dịch Mộng ném cho Thần Dực Thị Giả một thứ, sau đó Thần Dực Thị Giả không còn chấp nhất muốn giết chết Ngô Vọng nữa, ngược lại chuyển ánh mắt hung ác sang phía Ẩn Thứ và Thủy Triều Kim Loại.
Nếu không thể giết chết thứ đáng ghét đã triệu hồi mình tới đây, vậy thì cứ tùy tiện tìm một người để giết vậy.
Thủy Triều Kim Loại có chút ê răng, chốc nữa có lẽ phải xui xẻo rồi, có cần bắt đầu chạy từ bây giờ không?
Thủy Triều Kim Loại nhìn lại thì cười khổ, bởi vì bóng dáng của Ẩn Thứ đã biến mất rồi.
Tuy vẫn cảm nhận được Ẩn Thứ vẫn còn ở gần đây nhưng nếu chạy thì Thủy Triều Kim Loại khẳng định không thể nào chạy nhanh bằng tên Ẩn Thứ kia.
Mà Kẻ Dịch Mộng thì lộ ra nụ cười nhạt nhẽo, nhịp chân một cách quái dị đi tới chỗ Ngô Vọng, trong số những kẻ đuổi bắt Ngô Vọng, chỉ có hắn biết vì sao Ensuk lại chấp nhất bắt Ngô Vọng như thế.
Nếu không phải bởi vì nhân loại ngu xuẩn này, mấy tháng trước Cổ Thần Ensuk đã có thể nhờ vào sự chúc phúc của Mẹ Vĩ Đại mà tỉnh lại rồi.
Lần tiếp theo cũng không biết phải chờ bao lâu, vì thế thành phố nước Oye của bọn chúng phải tiếp tục yên tĩnh, thẳng đến ngày mà số mệnh an bài.
Ngô Vọng cũng không biết, cho dù mình thật sự giết sạch những kẻ đuổi giết mình thì cũng không có cách nào xua tan được sự phẫn nộ của Cổ Thần Ensuk.
"Theo tao đi gặp Cổ Thần Ensuk đi thôi, ở nơi đó, mày sẽ phải chịu sự phán xét."
"Ha ha... tùy ý mày." Ngô Vọng đã không ôm hi vọng muốn chạy trốn nữa rồi, làm thế nào cũng tốt, tốt nhất là trực tiếp xử tử hắn.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo